...Chiếc quan tài của cô, được sáu người bạn cùng đơn vị khiêng, từ từ tiến vào nhà thờ Dijon. Trung tá Gilles Bertrand, từng là phi đội trưởng của Caroline, đã nói ngắn gọn về tình cảm mà đồng đội dành cho cô: “Cộng đồng không quân xin kính cẩn nghiêng mình trước Caroline, nay đã đi vào huyền thoại”. Đám đông tham dự cũng vô cùng xúc động trước điếu văn của cha Philippe Demours mà ông gọi là “Chuyến bay cuối cùng của chim đại bàng” - Aigle trong tiếng Pháp có nghĩa là đại bàng. Ông nói: “Caroline, con đã chọn lựa giữ lại sự sống cho Gabriel. Bài học lớn mà con dạy cho mọi người hôm nay, là hãy khẩn thiết yêu thương nhau. Sự khẩn trương ấy không phải là sợ hãi không còn thời gian, “lỡ có chuyện gì xảy ra”, mà là khẩn thiết hiểu rằng chỉ có tình yêu mới là nguồn cội của sự sống”.
Cho dù là ngôi sao của các cuộc triển lãm hàng không, hội nghị phụ nữ..., Caroline và gia đình trước nay luôn giữ thái độ khiêm tốn, không hề muốn xuất hiện trên báo chí. Cáo phó của cô chỉ chiếm một dòng ngắn trên trang web của không quân Pháp. Nhưng rồi những cú điện thoại, những lá thư phân ưu bay về tới tấp khiến không quân Pháp đành phải lập ra một blog cho Caroline Aigle với sự đồng ý của gia đình.
Chỉ trong vòng một tuần lễ, hàng ngàn người vừa trong quân đội lẫn dân sự đã gửi đến những lời chia sẻ nỗi đau trước sự hi sinh cao cả của người phụ nữ trẻ. “Caroline, cô đã đi vào huyền thoại quá sớm!”, “Tôi nghĩ đến chồng con của cô ấy, phải tiếp tục sống mà không có cô, tôi chúc họ thật nhiều can đảm”, “Đừng buồn nhé, bé Gabriel ơi. Mẹ cháu đã che chở cho cháu, và nay ở một nơi xa thẳm mẹ vẫn sẽ tiếp tục phù hộ cho cháu đấy”...
Tháng mười vừa qua, Tổng thống Pháp Nicolas Sarkozy đã truy tặng huân chương của ngành không quân cho Caroline Aigle - con chim đại bàng đã dũng cảm giang cánh bay thẳng vào cõi hư vô, trong cuộc chiến đấu cuối cùng...
NGUYÊN VĨNH (Paris)
“Đóa hướng dương” đi rồi!
Chiều 1-11, căn phòng nhỏ trong hẻm chật đã có rất đông bạn bè và hàng xóm đến chia tay với Thúy. Thúy nằm trên giường, thở khó nhọc với bình oxy. Cặp môi đã nhợt màu thỉnh thoảng mấp máy. Cha, mẹ và em trai kề cạnh bên giường, lắng tai nghe những âm thanh yếu ớt phát ra từ miệng cô bé: “Nhớ” - “Nhớ ai con? Ba đây, mẹ đây, con về đến nhà mình rồi nghe con” - “Nhớ ba, nhớ mẹ”... “Thương ba... thương mẹ”...“em”... “bạn”... “mọi người”.
Mỗi lần âm thanh khó nhọc thoát ra, những tiếng khóc rấm rứt đang cố ghìm lại biến thành tiếng nức nở òa lên, không nén nổi.
“Đánh má hồng” - “Ừ, chị Oanh đánh má hồng cho con thật đẹp nha. Cứ yên tâm”. Con gái lúc nào cũng muốn làm duyên, mẹ và các bạn thêm cho em một chút son môi, đeo cho em một chiếc vòng tay màu trắng và một đôi bông tai màu hồng. Quyên vừa tô son cho Thúy vừa cắn môi khóc. “Thúy ơi, mình đây, nhận ra mình không?”. Và chiếc đầm dạ hội được thay. Thúy xinh như công chúa giữa rừng hoa hướng dương ấm áp trên tường. Bạn gái mang về cho Thúy một bó hoa hồng trắng. Thúy còn kịp sờ tay vào một đóa hồng. Hoa hồng trắng để tiễn hoa hướng dương...
19g30, Thúy chìm vào hôn mê sâu. Bình oxy đầu giường vẫn sủi ùng ục những bọt khí nhưng Thúy không tỉnh lại nữa, chỉ thỉnh thoảng từ lồng ngực gằn lên những cơn thở gấp. Mỗi lần như thế, cả nhà lại òa lên, đau đớn. Má Hai, bà Tư, sư phụ Nam..., hàng xóm, bạn bè, cô giáo... lần lượt đến bên em. Nhưng Thúy đã không biết gì nữa.
“Đóa hướng dương” đã ra đi.
THU HÀ
“Ngôi nhà” hoa hướng dương
Trưa 2-11, nhóm Modern Wind (SV ĐH Mỹ thuật TP.HCM) - những người bạn đồng hành trong chương trình “Ước mơ của Thúy” - đã có mặt tại nhà tang lễ TP để vẽ hoa hướng dương lên áo quan của Thúy. Những đôi tay lả lướt múa cọ thường ngày trở nên run run (ảnh)...
Trưởng nhóm Nguyễn Thành Nhân xúc động: “Cách đây gần hai tháng, nhóm tụi mình đã đến với Thúy bằng những đóa hoa hướng dương vẽ khắp bức tường nơi nhà Thúy. Thúy khen hoa đẹp như đang nhìn Thúy cười... Thúy muốn những bông hoa hướng về mặt trời này theo Thúy mãi...”.
Nhân cho biết thêm: Thúy ra đi nhưng ước mơ của Thúy vẫn còn mãi. Trước mắt, mùa Noel năm nay các thành viên nhóm Modern Wind sẽ cố gắng tạo dựng một không gian thật sống động tại khoa nhi Bệnh viện Ung bướu TP.HCM, mang Noel đến với các em nhỏ nơi đây...
TRẦN HUỲNH
Nhật ký trước giờ em đi...
Ngày 25-10-2007
TT -Sáng, Thúy khỏe, dưỡng sức một ngày để mai sẽ vào toa thuốc tiếp theo ngăn tế bào ung thư. Theo lịch, chiều nay sẽ ghi âm nốt mẩu “Người chị đặc biệt” còn sót lại của sách nói: Xin hãy cho con thêm thời gian.
Nhưng chiều thì...: “Chị ơi, viết tiếp blog giùm em...”. Thúy rất nguy kịch. Phổi của Thúy bị tràn dịch làm Thúy bị ngạt thở và đau đớn. Tình hình chuyển biến thật nhanh.
Ngày 26-10-2007
8g30, đẩy cửa bước vào. Em đón chị bằng ánh mắt mở to và nhoẻn nụ cười. Ba mẹ em rạng ngời: “Thúy tỉnh rồi, Thúy khỏe rồi, Thúy cười rồi...”. Bên ngoài cửa sổ trời bừng ánh nắng!
Ngày 28-10-2007
- Mấy giờ rồi chị?
- 7g10 sáng em à.
- Vậy là thêm một ngày mới rồi. Blog của em thế nào rồi chị?
Rồi Thúy lại thiếp đi...
Ngày 29-10-2007
- Oanh ơi! Em muốn về nhà... Chị mua cho em chiếc áo đầm dạ hội xòe, màu trắng có viền hồng. Dây chuyền pha lê trắng, lắc tay pha lê trắng, bông tai nút áo màu hồng, son màu hồng, phấn mắt màu hồng, phấn má hồng, maccara chải mi, cái kẹp mi, phấn phủ nữa, ở nhà hết phấn rồi. Em muốn Diễm và Quyên trang điểm cho em thật đẹp. Em mệt lắm. Mọi người hãy làm điều gì đó giúp em với. Các em bệnh nhi tội nghiệp lắm. Em yêu tất cả mọi người. Chị và sư phụ Nam (bác sĩ Nam) đừng về...
Ngày 30-10-2007
- Em đã đỡ hơn rồi. Em giống trời Sài Gòn lúc mưa lúc nắng quá phải không? Chị nói mọi người yên tâm. Em sẽ luôn cố gắng. Em cảm ơn mọi người đã lo lắng cho em.
... Nghe chuyện, phóng viên Kim Anh giới thiệu tiệm chuyên may áo cưới, dạ hội Hồng Phú, chị chủ tiệm đã đồng ý ngay dù đang tất bật với mùa cưới: “Là quà của chị tặng bé Thúy”.
Ngày 1-11-2007
“Em xin thêm thời gian. Em đã có thêm thời gian để làm được nhiều việc. Em hạnh phúc lắm. Có lẽ đủ rồi chị ạ. Em mệt lắm. Em không thở được. Em đau nhiều lắm” - đóa hướng dương Lê Thanh Thúy thì thào lúc 10g30.
19g30, Thúy chìm vào hôn mê...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét