ĐÀI TRUYỀN HÌNH -THÊM KÊNH LÀ CẦN THIẾT

NGUYỄN NGỌC TƯ
Cuộc họp huy hoàng
(Trích tường thuật cuộc họp của Ban lãnh đạo mở rộng Đài truyền hình TLLC- Tức Tào Lao Lá Cải, do Má Thằng An ghi lại)
Phó giám đốc phụ trách nội dung mở đầu cuộc họp bằng một bài đánh giá các chương trình của Đài thời gian qua. Phải nói là những chương trình chiếu phim của Đài ta là nổi bật nhất khu vực, Phó Nội Dung sung sướng hể hả, nguồn phim ta khai thác được làm mấy đài bạn quá sức thèm muốn. Cụ thể là phim lúc 6 giờ chúng ta có "Ly dị ở Bắc Kinh", 9 giờ là "Võ lâm giành ghế", trong khi đó “Thuở dậy thì của Võ Tắc Thiên” đang gay cấn lúc 12giờ, riêng chiều tối đài ta cũng quá phong phú, 15giờ là “Người tình thứ mười tám của Tần Thỉ Hoàng”, 17giờ không ai bỏ qua phim “Vụ án quần áo Quảng Châu”, 21giờ nhân dân đang sục sôi chờ từng tập tiếp theo của bộ phim “Vua Càn Long và con rơi”… Nhìn chung là Đài chúng ta đã đạt được chỉ tiêu phủ sóng phim Trung Quốc đến nhà nhà người người…
Đồng chí giám đốc gật gù, sực nhớ ra chuyện ấm ức ông suýt rơi nước mắt:
- Chúng ta làm vầy là quá tốt rồi, vậy mà hôm trước trong cuộc họp với trên, tôi bị phê bình phủ đầu vụ ở một vài trường học, thầy giáo hỏi học trò ai đốt sách chôn nho, tụi nhỏ trả lời chắc là nông dân ở Ninh Thuận bắt con em bỏ học để đi đào đất… trồng nho. Rõ ràng học sinh tỉnh ta không thông thuộc lịch sử Trung Quốc là năng lực của chúng quá kém, vậy mà xảy ra chuyện là đài ta lãnh đủ.
- Dạ phải đó anh, anh Phó Tổ chức Hành chánh tiếp lời, hôm qua báo lại khui ra vụ mới, một học sinh lớp Bảy không biết từ tiểu nhị là gì, nó suy luận, tiểu là nhỏ, nhị là hai, tiểu nhị chắc là tên cúng cơm của đồng chí Hai Nhỏ chủ tịch.
Không khí cuộc họp bỗng sục sôi lên, đúng là tức mình không chịu được. Anh Phó Nội Dung đau đáu, “Làm sao học sinh lớp bảy mà không biết ai đốt sách chôn nho, chúng ta chiếu phim về Tần Thỉ Hoàng ít nhất là năm lần trong hai năm qua rồi. Sau khi báo chí la rùm vụ tụi học sinh hẫng kiến thức Trung Quốc nghiêm trọng, Đài mình đang chiếu thêm một phim về cha nội Hoàng này nữa, nhưng phim vòng vo chuyện tình cảm quá, thành ra chuyện nho sách cũng không khai thác sâu, đề nghị trưởng phòng văn nghệ để ý nguồn phim cho kỹ.
Chị Văn Nghệ nảy giờ ngồi buồn xo, chị nói xảy ra chuyện chị cũng đâu có vui vẻ gì, trẻ Việt Nam mà không rành văn hóa, lịch sử Trung Quốc chị cũng có một phần trách nhiệm, nhưng rõ ràng chuyện này nằm ngoài khả năng của chị. Bởi nếu cắt phần cải lương đi chắc chắn bị mấy bà già nông thôn gởi thơ phản đối, mà tuần chỉ có một tuồng chớ mấy, riêng giờ Hột Xoàn Phim Việt nếu chiếu phim Trung Quốc luôn thì sẽ bị mấy ông già về hưu xách mé, “tưởng đâu đang sống ở Trung Quốc…”
Trúng ý, Giám đốc vỗ bàn cái bộp, phẩn uất :
- Bởi vậy, ta nói mấy ông già này cũng rảnh, can thiệp vào công chuyện nội bộ của Đài mình không ít, nghe phong phanh còn gởi thơ ký tên tập thể lên Trung ương, phản đối Đài mình bán sóng cho Trung Quốc bạn bè. Ấy, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn ý kiến giải trình rồi đây nè, trong năm phim ta chiếu mỗi ngày, có hai phim của Đài Loan, một phim của Hương Cảng, mấy ông già không hiểu, cứ chụp mũ hoài. Thiệt, tôi hết ham ngồi ở cái ghế lúc nào cũng bị người ta đổ nước sôi.
Cuộc họp lắng đi trong nỗi xót xa khi mà tấm lòng của những tâm huyết không được bạn xem đài hiểu thấu. Anh Phó Kỹ thuật tối qua nhậu xỉn quá, tới giờ chưa tỉnh, nấc cục :
- Phải bên Trung Quốc có cải lương, mình đem về phát luôn cho tiện cả đôi bề.
- Ý này không tệ, đề nghị Phòng văn nghệ lưu ý tìm hiểu. Còn nữa, giờ Hột xoàn phim Việt khán giả không mặn mà lắm, sao không lồng tiếng Trung Quốc cho phim, rồi ta sẽ… thuyết minh, cho hấp dẫn, mới mẻ.
- Dạ thưa mấy anh, Chị chủ tịch công đoàn dường như không tự tin với ý nghĩ của mình, nên hơi rụt rè, mà chị lúc nào cũng rụt rè, chức nghe lớn chớ quyền hành cũng dạng tép riu, giờ có thay phim Trung Quốc vào giờ Hột Xòan thì cũng chẳng tới đâu, sao mình không mở thêm kênh…
Trời ơi, ý này táo bạo à nghen, cả cuộc họp nóng sực, ai đó kêu lên, rất hay, sáng kiến vàng chớ hong phải chơi. Chị Công đoàn bẽn lẽn :
- Em nghĩ ra vụ này cũng vì đời sống của cán bộ nhân viên đài mình thôi, mở thêm kênh, chiếu phim Trung Quốc cho để bồi dưỡng kiến thức cho các tầng lớp nhân dân, chúng ta lấy quảng cáo. Thời trước quảng cáo lẩn quẩn với kinh nguyệt không đều, bổ thận tráng dương nhưng giờ khác rồi, chị Công Đoàn bỗng chuyển giọng như thể ma nhập vậy, “bạn hãy soạn tin MTCT (muốn tình có tình) dấu cách tên bạn gởi tới tổng đài Bẫy Bẫy Bẫy Bẫy để tải về clip hì hụi hì hụi của ngôi sao gợi cảm Tràng Giang Đại Hải”, “Nhắn tin về tổng đài Con Lừa để tham gia chương trình “Hàng thì sang giá rẻ như khoai lang”, “Bàn tay bạn có mấy ngón ? hãy gởi về câu trả lời tới tổng đài Bẫy Hoài Cũng Dính, đừng quên dự đoán có bao nhiêu người tham gia cùng bạn nhé”…
Công Đoàn hụt hơi, dừng lại thở, thấy mọi người đang thộn ra nhìn mình, chị ngượng ngùng, dạ, tại coi đài mình riết rồi em thuộc lòng, có bữa còn nói mê luôn vậy đó. Nhưng việc chị lên đồng không làm ai phật lòng hết, bởi ý tưởng thêm kênh của chị được hoan nghênh nhiệt liệt. Cũng có vài ý kiến quan ngại không đủ chương trình để phát, nhưng bàn ra thì mọi chuyện coi như ổn, tạm tính cứ 10 phút phim thì rao soạn tin dấu cách gửi bẫy này bẫy nọ 5 phút, lo gì Đài cạn sóng.
Giám đốc phấn khởi kết luận, chúng ta nhất trí phương án này, chỉ có thêm kênh thì phim Trung Quốc mới được phát huy hơn, người Việt sẽ am hiểu sâu sắc lịch sử đất nước con người Trung Quốc hơn, đài chúng ta sẽ có nhiều quảng cáo hơn nữa, đóng góp vào ngân sách nhà nước nhiều hơn, mà anh em ta cũng có cơ hội lách qua lách lại kiếm đồng ra đồng vào.
Mọi người vỗ tay hoan hỷ, ít có cuộc họp nào không phong bì mà vui như cuộc họp này. Như thể nó vừa mở ra một chân trời tươi sáng.
kakaka
(Bài đăng Tuổi trẻ Chủ nhật)

Không có nhận xét nào: